Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Tôi nhất quyết không đi.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Tốt hơn là nên nhập vai. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.