(Cần thực hiện công việc kiểm tra một cách thường xuyên hơn trong giai đoạn đầu. "Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Anh vẫn chưa quên cảm giác lo âu và thất vọng thường xuyên trước đây, và anh cũng nhớ những gì mình đã nói với con gái cuối tuần trước, khi hai cha con anh cùng chơi cầu lông: "Càng được chuẩn bị kỹ lưỡng, công việc sẽ càng trôi chảy và con sẽ càng cảm thấy vui hơn khi công việc hoàn tất".
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?".
Anh xác định rõ những yêu cầu của mình. James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa. Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế.
James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Mình phải làm điều gì đó, điều mà trước đây có thể mình chưa bao giờ làm. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó.
Và chính cậu là người sẽ làm điều đó. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy.
Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Cậu ta cũng đã làm rất đúng. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.
Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm. Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.
Quả thật là đúng như thế, tất cả nhân viên cùng phòng với Jones đều cảm thấy như vậy. Bên cạnh đó, sức khỏe của James bắt đầu báo hiệu cho thấy anh không còn khỏe như trước nữa. Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp.
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết.
Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về. Điều này giúp ghi nhận những thành công, phát hiện thiếu sót cần khắc phục và rút ra bài học, nếu có. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu.